[editfic] [HunHan] Kịch bản không phải như vậy- Chap1

Chương 1.

11196309_391687537690300_7278905599928045293_n11130110_1426340050994436_2875176949053828997_n
Trác Phồn vừa mang theo túi lớn thịt cá cùng rau dưa từ siêu thị đi ra, đã nhìn thấy chiếc xe màu đen vô cùng quen mắt, nam nhân trong xe đem cửa sổ hạ thấp xuống, nhìn y, thản nhiên phun ra hai chữ:
“Lên xe.”
Trác Phồn ngồi vào chỗ của mình ở trong xe, ôm hai cái túi lớn nhìn hắn qua gương hậu, ánh mắt có chút kinh hỉ:
“Sao anh lại đến tìm em?”
Lái xe rất nhanh, Thế Huân nhìn con đường phía trước không chớp mắt, thuận miệng nói,
“Hôm nay Thần Lễ về nước, một lúc nữa máy bay sẽ hạ cánh, chúng ta đi đón cậu ấy, cùng nhau ăn một bữa cơm, giúp cậu ấy tẩy trần.”
Nghe thấy cái tên Thần Lễ này, Trác Phồn vô cùng căng thẳng trong lòng, ngón tay bất giác nắm chặt túi nhựa, quay đầu nhìn Thế Huân lạnh lùng, thử hỏi,
“Về nhà em nấu cơm cho mấy người ăn được không? Em mới mua được xương ngon lắm cùng với…”
“Không cần, anh đã đặt trước trong nhà hàng Pháp rồi,”
Thế Huân trực tiếp cắt đứt y, kéo kéo cà vặt cho lỏng ra, lộ ra một chút bất đắc dĩ,
“Thần Lễ ở nước Pháp đã lâu chỉ sợ ăn không quen đồ ăn Trung Quốc.”
Trác Phồn thấy nụ cười kia cả người liền trở nên cứng ngắc, Thế Huân chưa bao giờ cười với mình như vậy, quá sủng nịnh, quá chói mắt.
“Trước kia anh từng nói, … Bộ dạng em và cậu ấy, có điểm giống nhau?”
Trác Phồn thử thăm dò hỏi.
“Không,”
Thế Huân nghiêm túc sửa chữa cho y,
“Là em tưởng em cùng cậu ấy giống nhau, nhưng mà, cũng chỉ là có điểm mà thôi.”
“…….”
Thịt cá vừa mua là đồ đông lạnh, cảm giác lạnh như băng lan dần lên tay, Thế Huân đương nhiên sẽ không để ý loại chuyện nhỏ này, trên thực tế, từ khi hắn kêu Trác Phồn lên xe, liền không hề liếc mắt y lấy một lần.
Hốc mắt của Trác Phồn Hơi phiếm hồng, em đối với anh tốt như vậy, tại sao cho tới bây giờ, trong lòng anh cũng chỉ có Lương Thần Lễ?
Y cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này mới chỉ có 3 giờ, từ đây đến sân bay nhiều nhất cũng chỉ mất 1 tiếng đồng hồ, lái xe nhanh như vậy, là không thể chờ được hay sao?
Thế Huân hoàn toàn mặc kệ nam nhân bên cạnh, đi xe nhanh như vậy cũng chỉ là muốn phát tiết một chút tâm tình buồn bực phải chết ngày hôm nay. Vội vã gặp Lương Thần Lễ? Làm ơn, đó là người nào vậy?
Vừa mới hôm nay thôi, hắn vừa tỉnh lại liền phát hiện mình cư nhiên xuyên việt thành đệ nhất thiên hạ đại tra – trung khuyển công!
Hỏi Thế Huân tại sao lại như vậy? Hắn làm sao mà biết! Dù sao xuyên chính là xuyên.
Không chỉ như thế, hắn còn được biết đây là một tra công đau khổ thầm mến người bạn tốt của mình, sau đó tìm được một người có bộ dáng giống như bạn tốt làm thế thân.
Đừng hỏi tại sao, biết chính là biết! Thế thôi.
Kịch bản đưa ra là ba giờ chiều hắn phải đi ô tô đến siêu thị đón Trác Phồn, sau đó đưa tiểu tình nhân cùng nhau đến sân bay đón đối tượng thầm mến, kịch bản này thật sự vô cùng cẩu huyết.
A, ngươi hỏi kịch bản muốn làm thế nào? Sao lại nói lời vô nghĩa như vậy? Ngươi là mười vạn câu hỏi vì sao à?
Thế Huân nhìn ‘tiểu tình nhân’ qua kính chiếu hậu, ủy khuất ưu thương đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy đau đầu.
Vị tiểu ca này, tôi hôm nay mới gặp cậu lần đầu tiên, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy được không? Chúng ta không quen biết a!
Mặc dù trong lòng hắn đang điên cuồng gào hét, nhưng trên thực tế, Thế Huân vẫn duy trì một bộ dáng lãnh đạm, nói chuyện với Trác Phồn cũng theo yêu cầu của kịch bản – vô cùng xa cách.
Ai mà ngờ được đi đến nửa đường thì kẹt xe, rất tốt, không muốn cho hắn phóng xe.
“Chết tiệt!”
Thế Huân thầm rủa một câu, đấm một phát vào vô lăng, động tác này ở trong mắt của Trác Phồn, đương nhiên là tự động lý giải hành vi bực tức kia là vì chậm trễ nhìn thấy Lương Thần Lễ, nhất thời lại càng thương tâm.
Bởi vì kẹt xe mà mất hơn 1 giờ đồng hồ mới đến được sân bay, dừng xe, Thế Huân rốt cục lại liếc mắt nhìn Trác Phồn một cái, “Xuống xe.”
Đóng kỹ cửa xe, đi vòng qua bên kia song song cùng một chỗ với Thế Huân, thân thủ liền khoác tay hắn.
Cả người Thế Huân cứng ngắc lại một chút, da gà nháy mắt lan tràn toàn bộ tay trái, cũng may hắn mặc tây trang cho nên không có bị phát hiện. Nhưng trong kịch bản đã nói sau khi đến gặp Lương Thần Lễ mới buông ra, Thế Huân đành phải mặt lạnh đi về phía cửa.
“A lô, Thần Lễ, cậu xuống rồi sao?”
Thế Huân cần di động, ánh mắt tìm tòi trong đám người, hắn căn bản không biết hình dáng người mình sẽ gặp a.
“A Huân, tớ thấy cậu rồi! Tớ và vợ đang ở phía sau cậu này!”
Điện thoại truyền đến thanh âm hưng phấn của Lương Thần Lễ, Thế Huân vừa quay đầu, liền thấy cách đó không xa có một nam nhân vóc dáng thanh cao, mặc áo gió đang vẫy tay với mình, còn ôm một cô gái tóc vàng, xem ra đúng là cái tên này rồi.
Thế Huân quyết đoán đem tay Trác Phồn gạt ra, chờ bọn hắn đến gần, hắn cẩn thận đánh giá đối phương, cũng bỏ qua miêu tả đi, dù sao cũng chỉ là người qua đường giáp.
“A Huân, nhiều năm không gặp, cậu vẫn đẹp trai như vậy a, khiến ánh mắt của vợ tớ không rời ra được… người ta cũng biết ghen a!” Lương Thần Lễ vỗ vỗ Thế Huân, rồi lại ôm vợ giả bộ tức giận.
Lời này coi như xuôi tai, Thế Huân mỉm cười nhìn người con gái tóc vàng gật gật đầu, nói,
“Cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, tớ mới phải là người ghen tỵ a.”
Hắn thề, lời này là phát ra từ chân tâm, nhưng lọt vào tai của Trác Phồn thì lại khác, tựa như một cây gai đâm xuyên vào lòng y.
“Vị này là? Nhìn quen quen a.”
Lương Thần Lễ cuối cùng cũng nhớ ra bên cạnh vẫn còn có người, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Thế Huân, chế nhạo hỏi.
Thế Huân không nhanh không chậm trả lời,
“Đây là Trác Phồn, một người bạn của tớ.”
Thế Huân đem kịch bản nguyền rủa trong lòng trăm ngàn lần. Nhưng trên mặt vẫn là thái độ nho nhã mời vợ chồng Lương Thần Lễ đi ăn tối.
Thế Huân đúng là đã đặt một gian phòng hạng sang trong cửa hàng Pháp, thậm chí còn mời cả nhạc công ở bên ngoài vào diễ tấu violon.
Hóa ta Lương Thần Lễ chính là siêu cấp bà tám, hắn cùng vợ của mình trao đổi, miệng không ngừng nói, kể cho bạn nghe đủ các loại chuyện lí thú ở nước ngoài, Thế Huân sắc mặt vẫn thản nhiên, bất động thanh sắc chọn thức ăn mà đối phương thích, nhìn đối phương vui vẻ.
Trác Phồn yên lặng ngồi ở một bên nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, cả bàn mỹ thực tựa như không còn hương vị, y ăn một chút kem, chỉ cảm thấy vị lạnh của kem khiến toàn bộ dạ dày đông cứng lại. Chỉ trong nháy mắt bắt đầu co rút đau đớn.
Y khẽ nhăn trán, nhẹ nhàng kéo góc áo Thế Huân, thấp giọng nói, “Thế Huân, em hơi khó chịu, đi WC một lúc.”
“Ừ!”
Thế Huân chỉ đơn giản gật đầu, thái độ có lệ khiến cho người khác hoài nghi hắn có nghe rõ lời nói của đối phương hay không.
Trác Phồn trầm mặc, lấy tay ấn dạ dày đi về phía WC, Lương Thần Lễ thấy như vậy liền đứng dậy gọi y để đi cùng nhau, Trác Phồn lại càng buồn bực, giống như không nghe thấy mà bước đi nhanh hơn.
Trên bàn cơm chỉ còn Thế Huân cùng với mỹ nữ tóc vàng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, hắn cũng lười lịch sự, cúi đầu ăn đồ ăn của mình, nghe người con gái dùng phát âm Hán ngữ méo mó nói chuyện, mười câu may ra đáp được một câu.
“Thần Lễ nói các anh đã quen biết hơn 10 năm rồi?”
Thế Huân lấy khăn tay lau miệng, cải chính,
“Là mười năm lẻ ba tháng.”
“Oa, anh có thể nhớ rõ như vậy!”
Thế Huân bí hiểm trả lời một câu,
“Là ‘bị bắt phải nhớ’.”
“Ơ? Sao lại như thế?”
Người con cái có vẻ mặt vô cùng ngây ngô nhìn hắn, có thể là ngữ pháp của nàng còn quá non để lý giải loại ngữ pháp có độ khó cao này.
Hắn đương nhiên là không có hứng thú giải thích rồi, nội dung vở kịch ở lúc này đang muốn phát triển đến cao trào, Thế Huân liếc mắt về hướng nhà vệ sinh, để gọn dao nĩa, thuận tiện xoa xoa tay, cầm một tấm khăn giấy sạch sẽ, làm bộ như lơ đãng làm đổ nước đá lên trên.
Cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, vừa đúng 7 giờ.
“Cháy! Nhà ăn cháy!”
Vài tiếng quát lớn cùng ánh lửa mãnh liệt phá vỡ khung cảnh yên lặng, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, ngay khi khách nhân còn đang kinh hoảng, trong nháy mắt lửa đã tràn đến phòng ăn.
Đừng hỏi vì sao nhà hàng cơm Tây hiện đại như vậy mà lại dễ cháy như thế, kịch bản đã cho là như thế, đừng có mong chờ trời mưa.
Khói đen nháy mắt lan tràn, mọi người đều cuống quýt chen chúc theo hướng cửa mà thoát ra ngoài. Duy chỉ có Thế Huân lại hướng về phía ngược lại, đi về phía WC, có vẻ hết sức vội vàng.
Hắn dùng khăn giấy che lại mũi miệng, híp mắt đá văng cửa phòng rửa tay, bên trong khá kín, khói đặc lập tức tràn vào bên trong, xông vào mắt khiến nước mắt chảy ròng ròng, Thế Huân cố nhịn lại cảm giác muốn ho khan, mở các cửa phòng nhỏ, miệng hô ho tên của Lương Thần Lễ.
Mở đến cái cửa thứ 3, rốt cục thấy người này té xỉu ở bồn cầu, Thế Huân không nói hai lời đỡ nam nhân này ra ngoài, đi tới cửa liền dừng lại một chút, quay đầu nhìn cái phòng nhỏ kế bên – hắn biết Trác Phồn đang ở trong đó.
Chớp mắt một cái ngắn ngủn, lửa nóng đột nhiên bùng lên, bốn phía nóng ran, sắc mặt Thế Huân lạnh đến đáng sợ, vòi phun nước trên trần nhà lúc này mới hoạt động, Thế Huân giúp đỡ Lương Thần Lễ đi qua đó, làm ướt quần áo của hai người, trước mắt đã là một gian lửa đỏ.
Hắn đỡ lấy người lao ra bên ngoài, quẹo phải là một dãy cửa đổ sát đất, cả người quyết đoán lao qua, hai người chật vật ngã sấp xuống mặt đất đầy mảnh vỡ thủy tinh, may mắn nhà ăn ở tầng một, hai người trên người quần áo rách một chút, da dẻ chảy máu một chút, bên ngoài nhìn vào tưởng như vô cùng thê thảm nhưng thực ra chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Bọn họ vừa đi ra ngoài, xe cứu hỏa rốt cục cũng đến nơi, nhanh chóng hành động, ngăn chặn ngọn lửa lan rộng, dần dần chế trụ được tình hình.
Lương Thần Lễ bị thiếu dưỡng khí mà vẫn hôn mê như cũ, Thế Huân đưa hắn lên xe cứu thương, cự tuyệt lời đề nghị đi cùng của hộ sỹ.
Lửa lớn chỉ còn trên lầu và xung quanh.
Thế Huân bị khói hun đến khuôn mặt đen nhẻm, đứng ngoài vòng tròn an toàn, lạnh lùng nhìn vào bên trong.
Hắn biết Trác Phồn ở ngay cạnh phòng của Lương Thần Lễ, hắn thậm chí còn biết một khắc ấy đã hoàn toàn thanh tỉnh, có thể nghe thấy thanh âm của mình gọi tên Lương Thần Lễ, biết chắc cuối cùng y sẽ được an toàn cứu ra.
Hắn cũng biết, việc này qua đi, nội dụng vở kịch sẽ là con tim của tiện thụ cũng chết theo, tra công hối hân không kịp, cho nên tra biến thành trung khuyển tiện công – kiểu tình tiết kinh điển!
Trong con ngươi của Thế Huân chỉ còn ánh lửa, chân mày chậm rãi nhíu.
Hắn hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, bởi vì mình biết nối dung của vở kịch cho nên mới có chuẩn bị, cho nên mới có vẻ bình tĩnh ung dung, nhưng là trên thực tế, nếu đột nhiên mà xảy ra tình huống như vậy, nam chính của chúng ta có lẽ cũng chẳng nghĩ nhiều được như thế, trước hết hô lên tên của người bạn mình đã thầm mến 10 năm cũng là hợp lý, về phần cứu bạn tốt mà không cứu Trác Phồn, ai bảo người hắn tìm được trước lại là Lương Thần Lễ, huống chi tình huống lúc ấy không phải là không muốn cứu, mà là cứu không được.
Vẫn là cái vấn đề muôn thuở cũ rích, mẹ và vợ của ngươi cùng rơi xuông sông, bạn cứu ai trước?
Nếu kịch bản an bài hắn nhìn thấy Trác Phồn đang hôn mê trước thì sẽ như thế nào? Bất quá xét trên trường hợp kịch bản cẩu huyết như thế này, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.
Thế Huân vừa nghĩ, hai mắt luôn nhìn về phía cửa.
Ngươi hỏi tại sao Lương Thần Lễ hôn mê, mà Trác Phồn lại tỉnh táo mà nghe thấy tiếng hô của Thế Huân? Kịch bản giải thích là, cửa nhà vệ sinh của phòng Lương Thần Lễ bị hỏng rồi, mà Trác Phồn lại muốn thử tâm tư của Thế Huân.
Chỉ cần thử một lần quả nhiên liền biết, cái gì gọi là “thoáng qua”, cái gì gọi là “chân tình”.
Về phần logic học là ở đâu? Cái đó có thể ăn được sao?
Nếu đổi lại là Trác Phồn làm nhân vật chính, nên miêu tả hắn như này chẳng hạn, ở giữa đại hỏa lòng đau như dao cứa, thất vọng cùng tuyệt vọng, thống khổ vô cùng……., [phía dưới tỉnh lược một nghìn chữ], sau đó trái tim tựa như đóng băng, chỉ còn biết hung hăng tra tấn, ngược đãi người kia.
Nhưng mà giờ khắc này, Thế Huân chỉ muốn nói, tôi đây chỉ có cái vẻ bề ngoài.
Thân là một người nam nhân trưởng thành, không biết tự cứu, còn muốn ỷ lại người khác, sau đó còn bóp méo hối hận làm cái gì.
Cứu cậu là tình cảm, còn không được cứu là bổn phận.
Đương nhiên, nếu Trác Phồn là một cô nương yếu đuối nhu nhược, Thế Huân còn có thể lý giải đôi chút.
Cho dù có là quan hệ yêu đương, có bi thương, có thất vọng cũng là chuyện bình thường, chia tay cũng không phải là không thể có, bất quá Thế Huân nhìn trang sau của vở kịch, tại sao mình lại có thể quỳ gối trước mặt Trác Phồn ăn năn hối lỗi??? Trác Phồn lại còn chửi rủa, đấm đá các loại, một bộ dáng rất chi là “Mọi chuyện đều là lỗi của anh”, “Tra công đáng đời phải rơi vào tình cảnh bị ngược”, chính mình phải mang mặt nóng đi dán mông lạnh, biết đến như vậy đã làm cho mặt của hắn biến sắc… Bỗng cảm thấy, không bằng để y chết quách trong cái đống lửa kia đi cho xong chuyện.
Không đến một lúc sau, nhân viên cứu hỏa lục lục dìu từng người đi ra, Thế Huân nhìn thấy Trác Phồn, cho đến khi đối phương đã biến mất trong tầm mắt, Thế Huân xin lược qua giai đoạn buông lỏng một hơi, lên một chiếc xe gần đó để đến bệnh viện tiếp tục ‘công tác’.
Làm sao? Các ngưởi hỏi người con gái tóc vàng đi dâu à? Mặc kệ nàng đi đâu, đây vốn không phải là trọng điểm.
Kịch bản kỳ diệu đã làm cho Trác Phồn và Lương Thần Lễ ở cùng trong một bệnh viện.
Thế Huân đi nhìn qua Lương Thần Lễ, người này thương thế không nặng, không đến hai ngày đã có thể xuất viện, sau đó, đương nhiên là kịch bắt đầu chuyển sang giọng điệu âm trầm – đối diện với Trác Phồn.
Theo bản tính của Thế Huân, hắn một vạn vạn lần không muốn dựa theo kịch bản kia dể mà bị coi thường, mặc xác tra công với bạn học Trác Phồn có bao nhiêu tình cảm, liên quan gì đến hắn.
Về phần kịch bản miêu tả nội tâm của hắn như này, cái gì mà “Luôn không tự chủ được mà nhớ đến Trác Phồn”, “Không quen thấy cảnh không có Trác Phồn ở nơi đây”, “Tự trách lo lắng, nôn nóng phiền não”,… linh linh các loại, hắn một chút cũng không có, ăn như heo, thậm chí còn béo lên.
Chẳng phải là tra sao, không thế này thì còn thế nào nữa?
Chờ hắn chậm chạm đứng trước cửa phòng bệnh, lại thấy một nam nhân xa lạ, mặc áo sơ mi trắng, áo vest khoác trên tay, cẩn thận đánh giá một chút, sau kính mắt là một đôi mắt to tròn, đang ôn hòa nói chuyện cùng hộ sỹ.
Nhìn thấy Thế Huân đến đây, nam nhân chậm rãi đứng lên, gỡ mắt kính xuống chớp mắt một cái, vẻ bề ngoài tao nhã đã được một cỗ khí tức sắc bén thay thế.
“Anh chính là Thế Huân?”
Trong lời nói cất dấu địch ý mơ hồ, nếu bỏ nó đi, Thế Huân có lẽ sẽ cảm thấy âm sắc của nam nhân thập phần dễ nghe.
Hắn cơ hồ lập tức biết người này là ai, mỗi một tiểu thuyết tra – tiện văn luôn sẽ có một si tình công thập toàn thập mỹ 2 hào, Lộc Hàm.
Nói hoa hoét một chút, chính là nam diễn phối hợp mang tình cảm u buồn, còn nói theo phong cách thông thường, thì chính là làm nền cho người khác.
Hơn nữa còn là vạn năm làm nền, vĩnh viễn chỉ là đạo cụ để làm tôn lên tra công, cứ việc toàn tâm toàn ý yêu tiện thụ đi, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn người mình yêu đâm đầu vào vòng tay của trung khuyển – tra công mà thôi.
Nghĩ đến đây, Thế Huân không khỏi dành tặng cho hắn một ánh mắt đồng tình.
Lộc Hàm bị nhìn như vậy, đang từ luật sư hỏi tội biến thành chả biết nói gì.
Hắn không khỏi đưa tay sờ sở mặt mình, chẳng lẽ trên mặt có dính tương vừng???

Bình luận về bài viết này

Tác giả